Đời người thật quá mong manh,
Trở về với đất như nhành lá rơi
Trăm năm làm kiếp con người,
Chỉ là một thoáng trọ nơi dương trần.
Bốn mùa trời đất xoay vần,
Cây đời từng trải bao lần lá rơi.
Nhỏ nhoi chiếc lá giữa đời,
Nõn nà,tươi thắm, ngời ngời biếc xanh.
Xuân đi, đông đến thật nhanh,
Lá vàng tơi tả rụng quanh dáng chiều.
Cây bao nhiêu lá thương yêu,
Bao mùa lá rụng, bấy nhiêu nỗi niềm.
Lá rơi lá rụng về thềm,
Cho cành nẩy lộc thắm thêm cây đời.
Hai tay nâng chiếc lá rơi,
Lòng rưng rưng nhớ vòng đời lá cây.
Trở về với đất như nhành lá rơi
Trăm năm làm kiếp con người,
Chỉ là một thoáng trọ nơi dương trần.
Bốn mùa trời đất xoay vần,
Cây đời từng trải bao lần lá rơi.
Nhỏ nhoi chiếc lá giữa đời,
Nõn nà,tươi thắm, ngời ngời biếc xanh.
Xuân đi, đông đến thật nhanh,
Lá vàng tơi tả rụng quanh dáng chiều.
Cây bao nhiêu lá thương yêu,
Bao mùa lá rụng, bấy nhiêu nỗi niềm.
Lá rơi lá rụng về thềm,
Cho cành nẩy lộc thắm thêm cây đời.
Hai tay nâng chiếc lá rơi,
Lòng rưng rưng nhớ vòng đời lá cây.
Hà Nội : 2013
Cẩm Tú
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét