Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

CHỊ TÔI

Chiều thu lỡ chuyến đò ngang,
Gió se se gió ,mênh mang sông buồn.
Lục bình chở cánh chuồn chuồn,
Xuôi theo dòng nước, hoàng hôn dâng dầy

Trăng nghiêng chênh chếch trời tây,
Chị ngồi ngiêng bóng đổ đầy cô đơn.
Lời xưa cài lá Trường Sơn,
Vô tình gió đã dỗi hờn cuốn xa.

Mơ màng ngắm ánh trăng ngà,
Bâng khuâng chỉ thấy Hằng Nga một mình.
Vội vàng vớt bóng trăng trinh,
Vỡ òa mặt nước duyên tình tan theo.

              Hà Nội : 7/ 2013

                     Cẩm Tú

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

DUYÊN THƠ

Từ ngày ta bén duyên nhau,
Em như một đóa hoa màu lung linh.
Tôi như một kẻ si tình,
Yêu em yêu cả dáng bình cắm hoa.
Khi em hờn dỗi đi xa,
Để tôi trống trải vào ra một mình.
Em về vần, tứ rung rinh,
Lời thơ tha thiết, sóng tình mênh mang.
Em là những hạt nắng vàng,
Gieo trên hoa lá rộn ràng tình xuân.
Em là ánh sáng trăng ngần,
Dịu dàng,êm ái,ân cần thiết tha.
Yêu em quên cả tuổi già,
Bên em mãi mãi đậm đà tình thơ.

                    Hà nội : 2013
                          Cẩm Tú

Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2013

ĐỌC TRUYỆN KIỀU

“Trăm năm trăm cõi...” thiên thu.
Câu thơ  rỉ máu, Tố Như đau lòng.
Nổi chìm, chìm nổi long đong,
“Hoa trôi,bèo dạt “ giữa dòng trầm luân.
Chữ “Yêu “chẳng được trọn phần,
Chữ” Tình” dang dở xoay vần đớn đau.
Ngàn năm, ngàn vạn năm sau,
Những câu lục bát lắng sâu tình người.
“Mệnh—Tài”Cụ Nguyễn Du ơi,
Thơ người rung động đất trời gần xa.
Thanh nhàn mở cuốn Kiều ra,
Rưng rưng lòng thấy xót xa tình đời

                Hà Nội: 7/2013
                       Cẩm Tú

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

NGẨN NGƠ

Sớm chiều dãi nắng dầm mưa,
Ngoảnh mặt quay lại gió đưa xế chiều.
Bâng khuâng nhìn bóng ngả xiêu,
Ngẩn ngơ nhớ lại cánh diều tuổi thơ.

                 Hà Nội :2012

                    Cẩm Tú

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

NGẬM NGÙI

Đã về đến cổng nhà rồi,
Nơi đây cây gạo một thời nở hoa.
Lập lòe chùm lửa gần xa,
Nhớ ngày giáp hạt tháng ba nao lòng.
Mắt mờ, chân chậm ,lưng còng,
Bên nồi khoai luộc Bà mong cháu về.
Khoai giun,khoai dải thích mê,
Rưng rưng Bà kể chuyện quê, chuyện nhà.
Chuyện về cái cữ tháng ba:
“Ước gì hoa gạo nấu ra cơm lành.
Xưa hoa gạo trắng trên cành,
Thương người hoa khóc mắt thành đỏ hoa”.
Bao năm chúng cháu xa nhà,
Hôm nay gốc gạo đã là đường đi,
Bây giờ chẳng thiếu thứ gì,
Bà không còn nữa !!! hàng my ngậm ngùi…
     
                    Phượng Hoàng : Năm 2013