Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

TÌNH “EM SƯ PHẠM”


Ngày đầu khi mới gặp “Em”
Tôi  như ngỡ đã quen “Em” lâu rồi.
“Em” là cả cuộc đời tôi
Yêu “Em” tôi lại yêu người nhiều hơn.
Có khi “Em” cũng giận hờn,
Để tôi trăn trở bồn chồn không yên.
Có khi “Em” cũng ưu phiền,
Tôi đã thắp sáng niềm tin đêm dài.
Tình yêu có một không hai,
Để tôi chở nặng tương lai cho đời.
Tôi đi ươm những mầm chồi,
Cho “Em” mãi mãi sáng ngời chất thơ.
Tôi đi gieo những ước mơ,
Hạt vàng “Em” gặt bài thơ trồng người.
Theo “Em” mấy chục năm rồi,
Bao nhiêu thay đổi cuộc đời đôi ta.
Trải bao gió táp mưa sa,
Tôi nay tóc đã sương pha phong trần.
Xa em lúc tuổi “Em” xuân,
Nghẹn ngào tôi đứng tần ngần ngắm “Em”.
Mai sau về với cõi tiên
Tôi vẫn cứ muốn tái duyên “Em” rồi
Xa “Em” lòng những chơi vơi,
“Em” – Nghề dạy học một đời tôi theo,
Bây giờ thuyền gác mái chèo,
Tình xưa còn lại những chiều thẩn thơ,
Bây giờ “Em” bước vào thơ,
Cho tôi âu yếm trong mơ không rời.
“Em” – Nghề dạy học và tôi,
Bao giờ em cũng sáng ngời trong tim.

Hà Nội – 02/2003
Cẩm Tú